(tiếp theo phần 1)
Cuộc sống là sự chết không ngừng và sự phục sinh không ngừng
Cơ thể con người – một phần nhỏ bé của vũ trụ và là phần không tách rời của tự nhiên. Ở trong đó cũng như trong toàn bộ tự nhiên cùng tồn tại một quy luật vận hành và điều khiển. Bao nhiêu được tạo dựng thì bấy nhiêu bị phân hủy. Bao nhiêu đến, bấy nhiêu đi. Bao nhiêu chết đi thì cũng bấy nhiêu được sinh ra. Đây là quy luật sống của cơ thể khỏe mạnh. Khi quy luật này được tuân thủ thì sẽ không thể có chuyện ốm đau.
Tôi đã sớm suy nghĩ về bệnh tật là gì và nó từ đâu đến. Từ nguyên nhân bên ngoài nào chăng? Có phải chăng là từ những bàn tay bẩn? Từ sự lây nhiễm, từ sự tiếp xúc với người bệnh, từ những điều kiện không thuận lợi của môi trường bên ngoài không? Nhưng các công trình nghiên cứu chỉ ra rằng các tác nhân gây nhiễm bệnh ở mức nào đó đều tồn tại trong cơ thể của hầu như tất cả sinh vật nhưng tại sao một số người thì bị ốm còn những người khác lại không? Có nghĩa là ở ai đó, sự nhiễm khuẩn phát triển, nhân rộng lên và tạo ra bệnh còn ai đó thì chung sống hòa bình với các loại vi sinh vật gây bệnh và không cho nó khiến mình bị bệnh. Kể cả bệnh di truyền cũng xuất hiện ở ai đó đầu tiên. Vậy bệnh đó từ đâu sinh ra?
Tôi đã đi đến kết luận rằng, bệnh tật không phải là kết quả của sự xâm nhập, lây nhiễm vào cơ thể hoặc là nhận được từ cha mẹ có tố tính không tốt. Bệnh tật chính là sự phá hoại các quy luật tự nhiên do con người gây ra. Chỉ khi nào các quy luật của tự nhiên bị phát hoại, các vi sinh vật gây hại mới lớn hơn cái bị đẩy ra. Các tế bào bị phân hủy sẽ lớn hơn những tế bào được tạo nên. Lực bị tiêu hao lớn hơn lực được phục hồi. Chính vì vậy, bệnh tật xảy ra.
Cảm ơn những cơn đau
Nói một cách trung thực hơn, chính cơ thể tạo ra bệnh tật như một hành động xem thử cơ thể sẽ quay trở lại sự hài hòa đã bị mất đi, sẽ phục hồi sự cân bằng đã bị phá hủy của những lực xây dựng và phá hủy như thế nào. Cơ thể tạo ra bệnh bởi nhờ cách đó nó tìm được phương cách cứu chữa. Cơ thể vốn là 1 hệ thống tự nhiên thông thái không thể nào tác động gây hại cho mình. Bệnh tật không phải là cái gì khác mà chính là sự hiện diện của lực làm lành mình được lập trình sẵn trong mỗi cơ thể.
Bệnh tật không bỗng nhiên xuất hiện một cách vô cớ nhưng bệnh tật hoàn toàn không phải là sự trừng phạt của ông trời vì tội lỗi do mình gây ra như nhiều người thường nghĩ. Hoàn toàn ngược lại, bệnh tật đến không giống như kẻ thù mà như người giúp đỡ. Bệnh tật muốn giúp chúng ta phục hồi lại sự cân bằng đã bị mất trong cơ thể. Bệnh tật là phương thức duy nhất, tự nó chính là tín hiệu về sự trắc trở và mở đầu công việc của hệ thống cứu chữa. Thế thì, trong trường hợp như vậy có cần chữa bệnh cho cơ thể như cách nhân viên y tế vẫn hay làm hay không?
Nếu bệnh không phải là bệnh lý học như đã nêu, chỉ là tín hiệu của rối loạn và sự cầu cứu từ phía cơ thể, ngành y tế cố gắng chữa bệnh trong khi chỉ chẩn đoán và tìm cách khắc phục những dấu hiệu của triệu chứng, những biểu hiện bên ngoài bất an của cơ thể mà không tìm hiểu được nguyên nhân. Sau đó khắc phục những triệu chứng. Trong khi các triệu chứng này chỉ là các tín hiệu của rối loạn bộc lộ sự bất an của cơ thể. Nếu bệnh cho tín hiệu về sự bất án nói chung của cơ thể có nghĩa là không cần tìm kiếm phương thức riêng biệt để chữa trị đối với từng bệnh – điều mà ngành y được dạy, cần phải làm cho sức khỏe quay trở lại toàn bộ cơ thể chứ không chỉ tiêu diệt bệnh 1 cách đơn lẻ. Nếu không đưa cơ thể vào 1 tiến trình của 1 chỉnh thể đầy đủ trọn vẹn, tại nơi 1 căn bệnh bị tiêu diệt sẽ phát sinh ra thêm hàng chục bệnh mới.